Ác Mộng
Phan_22
“!” một thanh âm như không thể nghe thấy vang lên, thanh âm nhàn nhà, thanh âm như có như không, thanh âm đó cứ quanh quẩn bên tai ta. Đó là tiếng nức nở thật nhỏ, nếu như không phải chủ nhân của thanh âm đó đang ở bên cạnh ta, e rằng ta đã không nghe được rồi!
Cơ thề của ta liền vô pháp nhúc nhích, vô pháp cự tuyệt, cánh tay dừng lại giữa không trung! Sau đó ta cố gắng dùng hết khí lức, cử động ngón tay không nghe lời, ngây ngốc mà vỗ vỗ lưng Trình Hi. ( =)) cái này đáng yêu nga~)
Lưng của hắn rất rộng, sờ lên không giống như người bình thường, không phải chỉ mang đến cảm giác toàn xương hay đẫy thịt, mà là sự hài hòa, mềm mại nhưng cũng không kém phần cứng rắn,
Trình Hi vừa rồi vỗ lưng ta có nghĩ lưng ta sờ toàn xương không?! Ta đột nhiên thất thần, nhớ tới cái vỗ lúc nãy, nếu ta liên tưởng nhiều vậy thì Trình Hi có hay không cũng như thế?!
“…..” hay là do ta suy nghĩ nhiều quá rồi?
“tại sao lại dừng lại?!” Trình Hi đột nhiên quay đầu lại nói, xong lại tiếp tục dựa trên vai ta.
Bởi vì do miên man suy nghĩ, nên tay cũng vô thức mà dừng lại.
“a nga!” Trình Hi nhắc làm ta mới tỉnh, sau đó lại tiếp tục vỗ hắn, như thế này thật làm ta nhớ đến thời gian hắn hôn mê trước kia, lúc ta chăm sóc tiểu Tư ngày nào cũng phải vỗ để mà ru nó ngủ! nghĩ nghĩ, chẳng lẽ tính Trình Hi lại như trẻ con thế nào?
…..quên đi, là do suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vai ta thật mỏi, nhưng cũng không thể đẩy Trình Hi đứng hẳn lên được, thân thể Trình Hi còn đang run (ta thề là a Hi đang cười =)), chỉ là đoán thau), huống chi vừa rồi hắn còn an ủi ta nữa!
**
“ a a……” Trình Hi bị tiếng kêu to của Ngô Thụy làm cho thần kinh đột nhiên căng thẳng!
“làm sao vậy? làm sao vậy?!” Trình Hi hỏi!
“……rút, rút gân rồi…..” đều do đứng một tư thế lâu quá mà!
phiên ngoại: tỉnh mộng
chương 18
“…..” ta cuộn thân thể lại, rút gân đúng là làm người ta đau đến kêu cũng không được.
Trình Hi nhẹ nhàng giúp ta xoa bóp, thế nhưng mỗi lần hắn đụng vào lại làm ta tê hơn lúc ban đầu nữa.
“đừng! đừng đụng nữa!…..a!” ta liều mạng gạt tay Trình Hi, đẩy hắn ra.
Hắn thấy ta đau dữ như thế, liền đứng dậy xoay người đi, ta muốn gọi hắn lại nhưng cơn đau làm ta không mở miệng được. Đến khi hắn quay lại, trên tay đang là một túi nước ấm! thì ra hắn về phòng lấy túi nước này sao.
Nước ấm làm ta dễ chịu không ít, trong người bỗng cảm thấy ấm áp!
“thế nào rồi? đã đỡ chưa? Có cần gọi bác sĩ không?” Trình Hi hỏi.
“không cần đâu, ta đỡ rồi, bây giờ đang là mùa đông, bắt họ ra khỏi nhà vì chuyện cỏn con thế này thì không nên!” ta lắc đầu nói.
Trình Hi có điểm không đồng tình, “đó là chức trách của ông ta, nếu không thì sinh ra bác sĩ làm gì a! hơn nữa thế này mà là chuyện cỏn con sao? Lỡ như có chuyện gì thì làm ta hối hận cả đời a!”
“chỉ là do ngươi đè ta lâu quá thôi! Ta đã nói không có việc gì mà!” ta biện giải nói.
“….” Trình Hi khóe mắt hơi hạ xuống, “…..ta không phải cố ý, chỉ là…..ta thật vui, nên mới……”
Trình Hi dùng ngữ khí êm tai nói với ta.
“…..” nghe hắn nói xong, ta bỗng rơi vào trầm mặc, trong đầu cố gắng nghĩ ra cái gì để nói, nghĩ mãi bỗng vô thức mà thốt lên câu: “cảm ơn!”
……
Lời vừa nói ra khỏi ta liền giật mình. Tại sao ta lại cảm ơn hắn a! sao không nói cái khác chứ, có phải là chưa từng học văn đâu! Nhìn về phía Trình Hi đang ha hả cười làm ta càng thêm xấu hổ. Ta cầm túi nước chườm ấm áp trên tay, thật thoải mái! Cho dù nhà cũng có hệ thống sưởi ấm nhưng độ ấm này vẫn khiến người ta bị mê hoặc!
“ấm sao?” Trình Hi cười hỏi!
“ân!” ta gật đầu.
“không lẽ điều hòa để thấp quá sao?” Trình Hi nhìn về phía điều hòa nói.
túi chườm nóng, ngày mai ta đi lấy thêm vài túi nữa!”
Vốn nghĩ cũng không cần làm thế, nhưng nhìn Trình Hi đang cao hứng vậy, ta cũngkhông nỡ tạt cho hắn bát nước lạnh.
“hôm nay ta thật vui! Chúng ta đi ăn thôi!” Trình Hi cuối cùng cũng để ta đi ăn cơm lại!
Cơm nước đã hâm nóng lại được dọn lên, ta im lặng ngồi xuống. Sau đó Trình Hi liền cầm theo ghế ngồi bên cạnh ta, chúng ta cách nhau chỉ có vài thước, ta len lén dịch thân thể đi lại bị Trình Hi phát hiện!
“em nếu còn động thì ta sẽ ôm em ngồi đó!”
“…..”
Đưa ta lên lầu nghỉ ngơi rồi Trình Hi nói công ty có việc, khi nào trở về sẽ có chuyện quan trọng cần nói với ta, ta tuy cũng hiếu kì nhưng cũng kiềm chế tâm tình mà trở lại phòng! Trình Hi có chuyện gì quan trọng cần nói với ta chứ?! A…..ta hình như cũng có chuyện muốn hỏi Trình Hi mà! Rốt cuộc là cái gì a….thật nghĩ không ra mà!
Một lúc sau….
“a….ta chưa hỏi hắn “tiểu Nghi” kia rốt cuộc là ai mà!” ta rốt cục cũng nhớ ra!
“không phải, thế là được rồi!”
Trình Hi tán thành gật đầu, “nhiệt độ cao quá cũng không tốt, dễ bị khô người lắm! em nếu lạnh thì cứ dùng
———————————————————————————————
[phương bình]
ta mệt quá, đau rồi =.=
ta biết chương này ngắn chứ, ngắn mà giờ mới post lên thì thật có lỗi với reader nhiều quá T^T
nhưng mà ta thật sự rất mệt, Đà Nẵng đang trong đợt mưa dầm dề, ta bị ướt mưa trầm trọng nên mới bị đau thế này.
=.=, một phần nữa là do ta đang làm “quân kĩ – khuynh tẫn thiên hạ”, đã được 2 chương rồi =.=, ta định khi nào làm được nhiều nhiều rồi mới post dần. =.=
ta sẽ cố gắng làm chương 19 trong hôm nay, mộ lần nữa mong các reader thông cảm cho ta. T^T
phiên ngoại: tỉnh mộng
chương 19
Đợi đến khi vẫn còn đang buồn chán mà coi TV, Trình Hi trở về!
Ta cứ nghĩ hắn là muốn giải thích chuyện kia, không ngờ hắn lại đưa cho ta một chiếc túi, bên trong rất nhiều giấy tờ, Trình Hi nhìn rồi bảo ta mở ra.
Ngay khi ta vừa đọc tờ đầu tiên, đống tài liệu trên tay ta liền loạt xoạt rơi xuống!
“tại sao lại đưa cái này cho ta?!” tay ta nắm chặt ghế so pha!
“…..đây là chuyện làm ta băn khoăn nhất từ khi tỉnh lại, chỉ là ta còn cần một ít thời gian để tự hạ quyết tâm cho minh! Ta nghĩ, có lẽ ta còn muốn chiến thắng cả ham muốn của bản thân nữa!……đây không phải điều em luôn muốn sao?”
“ta đã qua tuổi tốt nhất rồi! hơn nữa…..ta còn……” ta ấp úng nói.
Trình Hi nói, “ta đã hỏi qua rồi! không có vấn đề gì cả, chỉ là còn cần tự mình đi kiểm tra cho chắc nữa thôi! Chờ thêm mấy tháng nữa, đợi hài tử sinh xong rồi ta sẽ đi với em!”
“……” ta không biết thực tâm của Trình Hi như thế nào, nhưng khi ta ngẩng đầu nhìn, trong mắt hắn không hề có một tia dị dạng! ta lúc nào cũng sợ đối mặt với cái nhìn khinh bỉ của người khác, dù chỉ là liếc mắt qua ta vẫn không khỏi miên man suy nghĩ.
“không cảm ơn sao?” Trình Hi nói.
Ta tiếp tục nhìn hắn.
Hắn nói. “xin lỗi, là ta nói bậy rồi, không phải ta muốn em cảm ơn, cũng không phải muốn làm em cảm kích nên mới đi làm việc này!”
“không sao!” ta biết ngươi không có ác ý.
Trình Hi khom lưng nhặt những tờ giấy rơi lả tả dưới đát lên, xếp lại cho tốt rồi đặt vào trong tủ.
“ta, có thể sờ được không?” Trình Hi chỉ vào bụng ta hỏi.
Ta vẫn còn đang mơ màng nên cũng vô thức mà gật đầu. “có thể cho tay vào được không? Y phục dày quá!” nói xong liền chạy tới điều hòa làm ấm tay lên rồi mới cho vào trong áo ta.
Tay Trình Hi rất ấm, cho dù đặt sát tại bụng ta cũng không làm khó chịu.
Chúng ta đều không nói gì, chờ đến khi Trình Hi thỏa mãn thu tay lại thì cũng đã đến giờ dùng cơm.
Chúng ta yên lặng xem TV, cũng không có gì hay cả nhưng cả hai đều tập trung mà coi. Đến giờ ngủ, ta chúc hắn ngủ ngon rồi đi lên lầu.
ổ chăn thật mềm.
“cốc cốc!”
Trình Hi gõ cửa vài cái rồi đi vào!
phiên ngoại tỉnh mộng
Chương 20
“có chuyện gì sao?” ta chui đầu ra khỏi ổ chăn hỏi. Trình Hi cười rồi ngồi xuống bên giường. “anh có thể ngủ chung không?”
“…….”
“anh thề, anh chỉ muốn ngủ thôi!”
Ta vẫn không trả lời. Trình Hi liền có điểm thất vọng, “anh cứ nghĩ quan hệ chúng ta hẳn đã có tiến bộ rồi, xem ra chỉ là ảo tưởng mà!”
Ngay lúc Trình Hi xoay người đi, ta giữ hắn lại nói: “ nếu như thực sự chỉ là ngủ thì không sao, dù sao trước đây ta với tiểu Tư cũng là ngủ chung một chỗ hết!” Trình Hi kinh ngạc, rồi nhanh chóng tiến tới. Nhìn hắn mặt áo ngủ chui vào, ta cũng tự động mà dịch vào trong.
“ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?” những lời này vẫn cứ vang âm ỉ trong bụng ta, chỉ là ta vẫn chưa dám mở miệng.
“sao vậy? chuyện vừa rồi sao?” Trình Hi hỏi.
Không muốn nói thêm gì, ta thẳng thắng gật đầu.
“không sao đâu! Cứ thuận theo tự nhiên thì tốt thôi.” Trình Hi thoải mái trả lời, “muốn anh vỗ ru ngủ không?”
“ta không phải tiểu hài tử!”
“em không hỏi ta chuyện khác sao?” Trình Hi lại hỏi tiếp.
“hỏi cái gì?” ta mở mắt nhìn hắn.
“hô….quên đi! Vốn dĩ anh muốn chờ đến khi em chủ động hỏi anh cơ!” Trình Hi nhìn ta chăm chú nói.
“ta hỏi ngươi cái gì?” ta có chút không hiểu lời Trình Hi nói.
“ai…….em không hỏi anh cũng muốn giải thích rõ ràng. Tiểu Nghi kia gọi là An Tĩnh Nghi, là bạn lúc nhỏ của anh với Trình Ảnh, anh vốn chỉ xem cô ấy như là em gái, trước đây anh vốn giao lưu với nhiều bạn nữ, cô ấy cũng có ý muốn cùng anh gặp gỡ, nhưng mà anh không muốn quan hệ giữa mình với cô ấy thêm phức tạp nên đã cự tuyệt. sau đó cô ấy được gia đình đưa đi du học, mấy tháng trước chẳng biết làm thế nào phát hiện ra anh ở đây nên mới……” Trình Hi cười khổ một chút, “cũng như những người khác, anh cũng không lưu lại tình cảm cho ai cả, chỉ có chơi cho vui mà thôi, có điều Tĩnh Nghi lại là bạn từ nhỏ nên……nhưng mà anh đã cự tuyệt rõ ràng rồi, tuy biết em cũng không để ý nhiều nhưng anh vẫn muốn nói chuyện rõ ràng với em!”
Ta nhắm mắt!
Lúc sau, Trình Hi nói: “em đang ngủ sao?”
Ta không có lên tiếng trả lời. không lâu sau, bên tai truyền đến tiếng hít thở tinh tế, ta lặng yên nhìn, Trình Hi đã ngủ rồi sao.
“kỳ thực cũng không phải ta không để ý…..ta cũng rất muốn biết quan hệ của hai người…..chỉ là ta không biết phải mở miệng làm sao!” ta nhỏ giọng trả lời Trình Hi, thân thể Trình Hi hơi phập phồng, đang ngủ rất yên giấc! lông mi Trình Hi ngoại trừ nhỏ như nữ sinh nhưng lại rất dày và đen! Lại còn theo nhịp hô hấp mà rung động nữa, ta lấy tay nhẹ nhàng chạm vào nó.
“a…..rất giống mỹ nhân a…..” thì ra Trình Hi cũng có thể dùng từ rất ‘ẻo lả’ này để đình hình dung. “ha hả!” ta cười một tiếng rồi kéo chăn chìm vào giấc ngủ!
phiên ngoại tỉnh mộng
Chương 21
Mùa đông năm nay tuy cũng lạnh nhưng so với trước đây thì ấm hơn không ít, xem ra hiện tượng hiệu ứng nhà kính ngày càng rõ ràng rồi.
Mất tháng sau, mùa xuân ngắn ngủi cũng qua đi…..
Biệt thự rộng lớn lại có thêm một thành viên mới. khi ta nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn của hài tử cũng không khỏi nhăn mi lại, tiểu Tư lúc mới sinh cũng xấu như thế sao? (=)) )……lúc tiểu Tư được sinh ra, ta vốn không có tâm trạng mà quan tâm nó nên cũng không nhớ rõ dáng vẻ của nó ra sao! Mà lúc nhìn thì nó đang nằm trên giường, mấy tấm chăn thật to che hết hình dạng của nó mất tiêu.
Lúc tắm, ta cũng có khi vô tình nhìn về phía vết sẹo thật đậm còn chưa biến mất ở hạ phúc (bụng dưới), nhưng phần lưng phản chiếu qua gương không còn làm ta chán ghét như trước nữa. Một tháng sau, ta cùng Trình Hi đi tới bệnh viện đã hẹn trước.
Trải qua vài cuộc kiểm tra dài dòng, chúng ta cùng gặp bác sĩ. Bác sĩ máy móc nói: “…..căn cứ vào kết quả kiểm tra, vị này,ân, tiên sinh, tuy rằng bề ngoài có khuynh hướng nam tính, hơn nữa bộ phận sinh dục nam tương đối thành thuc, thế nhưng bộ phận sinh dục nữ đồng thời cũng rất phát triển, hơn nữa, căn cứ theo tự liệu, tiên sinh này cũng đã từng sinh qua hài tử giống nữ, vậy nên chúng ta kiến nghị……”
“không được! ta không muốn!……ta không hiểu các người đang nói gì!” ta đứng dậy quát lớn, ta không thích nghe kiến nghị gì cả! không thích…….
“bĩnh tĩnh một chút! Không ai bức em!” Trình Hi đè vai ta lại.
“buông, ta đúng là không nên đi để tự rước lấy nhục!” ta đẩy hắn, đứng dậy bỏ đi.
“đứng lại!” Trình Hi nắm ta lại, kéo ta quay lại bị trí, sau đó đối bác sĩ nói: “tôi không muốn nghe kiến nghị gì cả, ý của bạn tôi các người hiểu rồi đấy!” Trình Hi thanh âm lạnh như băng nói.
“……” bác sĩ sửng sốt một lát, rồi lập tức nói: “tốt, vậy chúng ta sẽ đi sắp xếp ngay, khi nào định được ngày sẽ gọi báo cho ngài trước tiên!”
Nghe xong, Trình Hi hướng ta nói” được rồi, xem đi, có gì đâu, do em tưởng tượng ra thôi1”
“…..”ta thu hồi viền mắt đã đầy nước, ngơ ngác tùy ý Trình Hi nắm tay ta dẫn ra ngoài.
“còn chưa đến tháng năm mà! Sao lại nóng thế này!”
Trình Hi vừa nói vừa cởi áo khoác.
Ta cũng chuẩn bị cởi áo khoác ra.
“a, em đừng có cởi a!” Trình Hi xoa hai tay ta nói, “em xem tay em còn đang lạnh thế này” nói xong rồi chỉnh lại vạt áo cho ta.
“qua vài ngày rồi cùng về anh về nước được không?” Trình Hi hỏi.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “?”
“coi như là giải sầu trước phẩu thuật đi, quên đi chuyện không thoải mái!……còn không thì xem như là anh thỉnh cầu vậy! cùng anh quay về nhé?”
Lời bác sĩ vẫn còn quanh quẩn bên tai ta, cũng không nghe rõ Trình Hi nói gì, gật đầu.
phiên ngoại tỉnh mộng
Chương 22
Lúc Trình Hi nhắc lại chuyện này thì cũng khá lâu rồi.
“sao rồi? quên rồi sao? Anh với em nói rồi còn gì! Chuyện về nước ấy!”
Trình Hi có điểm không cam tâm.
“không, chỉ là qua nhiều ngày rồi, ta cứ tưởng ngươi còn có việc mà!”
Trình Hi nghe xong cũng khôi phục lại bình thường. Vì thế ngày hôm sau chúng ta liền đáp chuyến bay quay về nước! qua hơn mười mấy tiếng đồng hồ, vùng đất, dải núi quen thuộc liền hiện lên trước mắt!
Thế nhưng không ngờ Trình Hi không về nhà mà lại đưa ta tới một nơi rất kinh ngạc!
Trình Hi đã từng đưa ta tới đây một lần, nơi này mặc dù ta không hoàn toàn quen thuộc nhưng cũng không hề xa lạ mấy! Ta yên lặng đi theo Trình Hi, hắn đi phía trước, cứ thẳng thế mà đi, chỉ là lâu lâu lại quay lại nhìn ta rồi đi tiếp.
Vì là ban ngày nên nơi nghĩa trang cũng không làm người ta cảm nhận được không chí chết chóc tang thường, cảnh sắc nhìn lại có vẻ vô cùng trân quý khác thường.
Trình Hi dừng lại cước bộ, đứng trước một bia mộ quen thuộc.
Hắn mở tay ra, một đóa hoa trắng xuất hiện nơi lòng bàn tay. Trình Hi chăm chú nhìn bia mộ ngăn nắp sạch sẽ, cũng giống như lần trước, bia mộ được phủ dầy hoa hồng thay cho cúc! Vốn Trình Hi trồng hoa cũng chỉ trồng mỗi hoa hồng, có lẽ mẹ Trình Hi thật sự rất thích hồng.
Mọi người đều nói hoa hồng tượng trưng cho sự lãng mạn, có lẽ vì thế nên dù được đặt ở chỗ này cũng không mang theo nét bi ai!
Trình Hi nhắm mắt, giống như đang mặc niệm cái gì, rồi quì xuống, dập đầu trước bia mộ một cái sau đó đứng dậy kéo ta ly khai. Ta vẫn chưa hiểu gì đã bị lôi đi rất xa rồi!
“vậy được sao? Không ở lại thêm một chút nữa sao?” ta hỏi.
“không được, chúng ta phải trở về ngay! Hôm nay ở khách sạn một đêm, mai đáp chuyến bay buổi chiều quay về.”
Ta ngạc nhiên mở to hai mắt, trở về cũng chỉ ở một ngày một đêm sao! Trình Hi tựa hồi biết ý nghĩ của ta, hướng ta nói: “hôm nay trở về vốn cũng chỉ để tế bái mẹ anh! Anh ban đầu định tối nay là bay về, nhưng mà thân thể em sợ chịu không nổi! Nên thôi nghỉ ngơi một đêm rồi trở về”
Cái này được coi là một kiểu săn sóc sao?! Ta nói: “cảm ơn!”
Trình Hi cười cười, sau đó kéo ta đi về phía đỗ xe, nhìn hắn thay ta mở cửa xe làm ta có điểm xấu hổ! thế nhưng nhìn thần sắc Trình Hi giấu không được tia mệt mỏi cùng bi thương, ta không biết nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống.
Trình Hi trở lại khách sạn, cơm tối cũng ăn, tắm xong liền nằm xuống mà ngủ, ta cũng bị chuyến đi dài làm cho mệt mỏi nên cũng mệt mỏi mà nằm xuống ngay. Kể từ đêm đầu tiên Trình Hi vào phòng cùng ta ngủ, từ đó về sau buổi tối nào cũng như thế, Trình Hi đến phòng ta rồi cứ như cũ mà nằm xuống. Dần dần dà dà, chuyện đó cũng trở thành chuyện đương nhiên, mà ta cũng quen với độ ấm bên người mỗi đêm mất rồi!
phiên ngoại tỉnh mộng
Chương 23
Hô hấp Trình Hi thoạt có vẻ rất đều, nhưng ta biết kì thực hắn cũng chưa có ngủ!
Đóng cửa tắt đèn, ta cố gắng không quấy rầy hắn, cũng không có ý vạch trần hắn đang giả ngủ làm gì, ai cũng có lúc muốn ở một mình cả.
“ngủ ngon! Ta đi ngủ ở phòng bên!” ta nhẹ nhàng nói.
Trình Hi vẫn như thế, không đáp lại, ta nghĩ rằng hắn đã ngầm đồng ý rồi nên lẳng lặng mà rời phòng đi đến phòng bên. Tuy là nhất thời ngủ một người cũng hơi khó thích ứng, nhưng dù sao chúng ta đa phần thời gian đều là ở một mình cả. rất nhanh, mệt mỏi ập tới, ta chìm vào bóng đêm.
Ban đêm, không gian có phần mông lung, dường như có chỗ nào là lạ, ngay khi vừa mở mắt nhìn, cơn buồn ngủ đã biến mất hết nửa. Trình Hi không biết từ lúc nào đã ngủ bên cạnh ta, tay chân còn khoác lên người ta nữa. Bị hắn đè thế này nên ta mới tỉnh lại mà, Trình Hi tuy nhìn không to lớn, nhưng cơ thể cũng không vừa, bị hắn đè lên người thật rất nặng, may mà cũng không áp cả người lên hết.
Đang muốn lấy tay hắn ra, nhưng cánh tay hắn lại như rắn mà bám rất chặt. Ta sợ kéo mạnh quá hắn sẽ tỉnh nên cũng không dám dùng sức! cuối cùng, ta đành phải bỏ cuộc để tùy ý hắn…..
Không biết hắn vào đây khi nào!
Tỉnh giấc rồi, ta làm sao cũng không ngủ lại được.
Ngươi nhất định là rất nhớ mẹ đúng không! Ta nhớ mẹ của Trình Hi qua đời rất sớm nên mỗi năm hắn cũng chỉ đem một đóa hoa tự trồng tới cho bà, tuy rằng kém với nhiều loại hoa thơm khác, nhưng đóa hoa này nhất định là lễ vật bà mong muốn nhất…….
Chúng ta đều là kẻ cô độc mà……ta nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Trình Hi.
“anh đánh thức em sao?” thanh âm Trình Hi đột nhiên thì thầm bên tai ta.
“…..” là ta đánh thức hắn?! “không có, phải là ta đánh thức ngươi chứ!”
Trình Hi lắc đầu, “thế nào cũng ngủ không được.”
“tiếp tục ngủ đi! Ngươi hôm nay chắc cũng mệt chết rồi!”
“không có, cơ thể anh khá tốt” Trình Hi tiếu ý nồng hậu, “thân thể em cũng không tốt, ngủ nhiều chút, ngày mai chúng ta phải về rồi, tuy anh cũng muốn cho em nghỉ ngơi vài ngày, nhưng mà gần đây chuyện ở công ty dừng không được! mà anh lại không muốn trở lại một mình! Anh sợ lỡ để em lại…..em sẽ rời khỏi mất!”
Trình Hi thanh âm nhỏ dần đi.
Ta nhìn thẳng vào hắn, nhỏ giọng nói, “sao lại thế…..ngươi quên là ta đi tìm ngươi trước sao!…..”
“như vậy thật tốt……anh là nói, ôm em như vậy thật tốt!”
Ta nhất thời nhận ra, hai chúng ta là đang ôm nhau cùng một chỗ! Liền dãy giụa muốn rời đi.
“đừng cử động!” Trình Hi nói, thuận tiện gia tăng sức lực, chúng ta lại gần nhau hơn.
phiên ngoại lúc tỉnh mộng
Chương 24
Ta hiện tại đang vùi mặt vào ngực Trình Hi.
“vậy, ngủ đi. Ngày mai còn…..” lời còn chưa nói hết, khuôn mặt Trình Hi đã phóng lớn trước mặt ta, từ ngữ đều bị rơi lại cổ họng, đầu lưỡi bị Trình Hi thu lấy. Bàn tay đặt trên lưng ta cũng bắt đầu di động. Hắn luồn vào áo ngủ, lần mò phía sau lưng. Năm ngón tay của Trình Hi cứ chậm chạp lướt làm ta có điểm nhột, theo bản năng muốn ngồi dậy né đi!
Cho đến khi hô hấp của ta gần đình lại, Trình Hi mới dời mục tiêu, đưa bên môi còn đang dính nước bọt hướng xuống cổ của ta, ta muốn đẩy hắn ra, nhưng rồi nghĩ lại, có lẽ chỉ cần mở miệng nói, hắn nhất định sẽ dừng lại thôi.
Ngươi là đang thử ta sao? Thử ta liệu có thực sự sẽ không rời khỏi không.
Mặc kệ là vì cái gì….., dù cho có phải vì hôm nay, hay là vì bất kì điều gì khác. Ta cố gắng nâng bàn tay cứng ngắc, chậm rãi đặt lên vai Trình Hi, động tác Trình Hi trong chớp mắt liền dừng lại, nhưng lập tức càng thêm kịch liệt mà cắn vào da ta. Trình Hi dùng khí lực rất lớn, vùng giữa bả vai và cổ ta bị hắn cắn đến nhức cả lên.
“đừng cự tuyệt anh!” Trình Hi nói.
“……”
Nút áo từng hạt được cởi ra, động tác vô cùng thong thả!
Trình Hi vẫn nhìn ta, ta đè lại tay của hắn. Trình Hi mỉm cười một cái, ta bỗng cảm thấy tê người, nhìn theo nụ cười của hắn, tiếp theo, hắn giải khai y phục của mình. (**) Y phục của Trình Hi nhanh chóng đã bị cởi bỏ, cơ thể rắn chắc của hắn phô bày bên ngoài làm ta không dám nhìn thẳng.
Trình Hi xoay người ta lại, để ta khỏi xấu hổ! thế nhưng, rất nhanh, ta phát hiện xuất hiện thêm nhiều việc làm người khác thẹn thùng hơn nữa.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian